₫O88uu.com
O88uu.com-1.Thực ra ngay từ đầu, chuyện bố lấy vợ kế tôi đã không đồng ý. Chuyện mẹ mất đã ba năm, bố đi bước nữa khi tuổi chưa được bốn lăm cũng là lẽ thường, nhưng tôi không thích. Tệ hơn, tôi còn phản đối quyết liệt. Bố tôi đẹp trai, có học. Đàn ông sinh ở thập niên 1950 mà học đại học đã khó kiếm. Đàn ông xóm núi cỡ đó càng khó kiếm hơn! Khổ cái bố tôi nghèo. Từ thành phố dắt mẹ tôi trôi dạt về xứ núi vì những lý do khó nói. Khó gì khó, gặp tôi, tôi cứ nói toạc. Đi phê phán đấng sinh thành e ra chỗ… hỗn; chứ thực tình, tôi không cùng chí hướng với bố trong vụ này dẫu chỉ một ly! Ai đâu tốt nghiệp đại học ở thành phố mà chấp nhận xách đít về xó núi làm nông. Ông ngoại tôi lâu lâu về chơi, rượu ba chén vào buồn lên lại chửi: "Nó muốn làm sếp chớ không chịu làm lính. Nghĩ coi: học mới ra trường, chân ướt chân ráo vô công ty mà đòi làm sếp người ta. Gặp ai cũng chê. Ngon quá, giỏi quá mà! Giỏi vậy nên rốt cuộc thành… tiều phu đó!". Không nói thẳng, nhưng ngoại ngấm ngầm quy kết: mẹ tôi khổ sở, mất sớm là lỗi ở ba. Mẹ đẹp lắm, nghe bảo nhan sắc cỡ Thẩm Thúy Hằng chứ chẳng vừa. Mẹ mất sau trận băng huyết khi sinh thằng em tôi. Đứa em trai còn đỏ hỏn bố tính đem cho. Bố bảo, một mình bố không đủ sức lo cho hai anh em. Bố lý lẽ: Nếu em được một gia đình tốt nuôi dưỡng lớn lên sẽ tốt hơn ở với ông bố ruột bất tài vô tướng (giờ thì bố tự nhận!). Tôi nghe, nổi khùng thật sự. Hồi đó tôi mới lớp 5, nhưng nhìn thằng em đỏ hỏn tự nhiên tôi thấy gắn kết không thể tách rời. "Con sẽ đi theo em nếu bố cho người ta", tôi tuyên bố chắc nịch, xanh rờn! May, bà ngoại tôi ở thành phố lên thăm; nghe nói bố con tôi đang "đối đầu" chuyện thằng em mới nghĩ cách dàn hòa, ngỏ ý đón em tôi về nuôi. Đương nhiên bố đồng ý. Tôi - ngẫm nghĩ giây lâu cũng xuống thang, gật đầu. Xấu còn hơn quá tệ: em ở với ngoại lâu lâu đi về vẫn gặp, vẫn còn là em tôi, khá hơn nhiều so với chuyện đem cho người khác! Thỏa thuận chóng vánh: em theo về ngoại còn tôi vẫn ở với bố...
O88uu.com-1.Thực ra ngay từ đầu, chuyện bố lấy vợ kế tôi đã không đồng ý. Chuyện mẹ mất đã ba năm, bố đi bước nữa khi tuổi chưa được bốn lăm cũng là lẽ thường, nhưng tôi không thích. Tệ hơn, tôi còn phản đối quyết liệt. Bố tôi đẹp trai, có học. Đàn ông sinh ở thập niên 1950 mà học đại học đã khó kiếm. Đàn ông xóm núi cỡ đó càng khó kiếm hơn! Khổ cái bố tôi nghèo. Từ thành phố dắt mẹ tôi trôi dạt về xứ núi vì những lý do khó nói. Khó gì khó, gặp tôi, tôi cứ nói toạc. Đi phê phán đấng sinh thành e ra chỗ… hỗn; chứ thực tình, tôi không cùng chí hướng với bố trong vụ này dẫu chỉ một ly! Ai đâu tốt nghiệp đại học ở thành phố mà chấp nhận xách đít về xó núi làm nông. Ông ngoại tôi lâu lâu về chơi, rượu ba chén vào buồn lên lại chửi: "Nó muốn làm sếp chớ không chịu làm lính. Nghĩ coi: học mới ra trường, chân ướt chân ráo vô công ty mà đòi làm sếp người ta. Gặp ai cũng chê. Ngon quá, giỏi quá mà! Giỏi vậy nên rốt cuộc thành… tiều phu đó!". Không nói thẳng, nhưng ngoại ngấm ngầm quy kết: mẹ tôi khổ sở, mất sớm là lỗi ở ba. Mẹ đẹp lắm, nghe bảo nhan sắc cỡ Thẩm Thúy Hằng chứ chẳng vừa. Mẹ mất sau trận băng huyết khi sinh thằng em tôi. Đứa em trai còn đỏ hỏn bố tính đem cho. Bố bảo, một mình bố không đủ sức lo cho hai anh em. Bố lý lẽ: Nếu em được một gia đình tốt nuôi dưỡng lớn lên sẽ tốt hơn ở với ông bố ruột bất tài vô tướng (giờ thì bố tự nhận!). Tôi nghe, nổi khùng thật sự. Hồi đó tôi mới lớp 5, nhưng nhìn thằng em đỏ hỏn tự nhiên tôi thấy gắn kết không thể tách rời. "Con sẽ đi theo em nếu bố cho người ta", tôi tuyên bố chắc nịch, xanh rờn! May, bà ngoại tôi ở thành phố lên thăm; nghe nói bố con tôi đang "đối đầu" chuyện thằng em mới nghĩ cách dàn hòa, ngỏ ý đón em tôi về nuôi. Đương nhiên bố đồng ý. Tôi - ngẫm nghĩ giây lâu cũng xuống thang, gật đầu. Xấu còn hơn quá tệ: em ở với ngoại lâu lâu đi về vẫn gặp, vẫn còn là em tôi, khá hơn nhiều so với chuyện đem cho người khác! Thỏa thuận chóng vánh: em theo về ngoại còn tôi vẫn ở với bố...